Mỗi khi chiều về, trong lòng bao nỗi cô đơn, trống vắng. Nàng
lại ra về, về với ngôi nhà nhỏ thân thương của mình. Về với chồng, với con, với
mái ấm gia đình... Về với bữa cơm chiều đạm bạc, đơn sơ nhưng ấm ấp tình thương
phủ kín trong ngôi nhà ấy. Về với tiếng trẻ thơ nô đùa, với tiếng học bài nghe văng vẳng, xa xa trong con hẻm vắng...
Còn ta thì lao vào cuộc mưu sinh: Làm, làm, làm cho quên đi cái trống vắng cô đơn ấy, để kiếm thật nhiều tiền, tiền, tiền...
Tiền, có nhiều tiền ta có thể mua bất cứ cái gì nếu ta muốn, nhưng không mua nổi một BỮA CƠM CHIỀU. Ôi !...
Còn ta thì lao vào cuộc mưu sinh: Làm, làm, làm cho quên đi cái trống vắng cô đơn ấy, để kiếm thật nhiều tiền, tiền, tiền...
Tiền, có nhiều tiền ta có thể mua bất cứ cái gì nếu ta muốn, nhưng không mua nổi một BỮA CƠM CHIỀU. Ôi !...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét